Bờ Tây không phải là một nơi gió cát mịt mùng như bờ Đông, mà là một vùng biển với những quả núi đá vôi rải rác, triền cát màu vàng sậm, những rặng phi lao nghiêng ngả mà chẳng ai biết có từ bao giờ.
Một làng chài nằm cách đó không xa, họ sống trong những ngôi nhà tạm bợ được lợp bằng lá dừa khô. Trước cửa nhà nào cũng có một tấm lưới màu xanh hoặc là một màu bàng bạc phai ra từ màu xanh. Mắt lưới không to không nhỏ, nhìn qua cũng biết để chuyên bắt những loài cá từ vừa đến lớn. Lác đác dọc bờ biển là vài chiếc thuyền và thúng, mái chèo rũ nghiêng trong cát chờ ngày ra khơi.
Đọc tiếp Sóng cuộn vùi chân ai – 25